EM XIN LỖI VÌ ĐÃ YÊU
ANH!
Em xin lỗi vì đã yêu anh. Em mong anh luôn hạnh
phúc, bình yên. Anh hay cười thật nhiều để em biết anh luôn có tình yêu trọn
vẹn.
Sau những nụ hôn,
em đã tự hỏi mình điều đó có quá giới hạn. Thật sự mà nói em cảm thấy vui và
hạnh phúc khi được anh ôm ấp trong vòng tay. Cảm giác thật ấm áp, bình yên…Em
thích được gần gũi anh! Nhưng đừng nhìn em bằng ánh mắt như thế, em sẽ bị thế
giới trong đôi mắt anh hút vào...Thế nhưng, đôi lúc em lại tự hỏi lòng mình, em
có yêu anh không hay là sự ngộ nhận? Không phải là em chưa tin anh, mà chỉtại
em chưa hiểu "tình yêu là gì?".Ngốc nghếch quá phải không anh, anh đã
nói anh yêu em rồi giờ em lại hỏi: "Tình yêu là gì?".
Anh biết không, em
đã gọi những cái nắm tay đan xen, xiết chặt…gọi bờ vai mềm mại và dịu dàng…gọi
những lúc em ôm choàng bụng anh…gọi những lúc em bồn chồn lo lắng cho anh- nhớ
anh vô hạn, những khi em chờ anh đến…gọi những lúc em cố tình nói những lời
khiến anh phải bực mình và im lặng…gọi giọt nước mắt e rơi sau 5 ngày im lặng
khi anh nhắn tin anh yêu em là tình yêu!…Em chỉ hiểu đơn giản vậy thôi, đừng
cười em nhé!
Thế nhưng, tại sao
anh đến và vô tình lấy đi trái tim emđể rồigiờ đây anh nỡ để nó cô đơn, lạnh
lẽo…! Không hiểu anh đã vô tình hay anh cố ý?
Sự im lặng của anh
khiến em khổ sở, lắm anh biết không?
Giờ đây em chỉ
ước: Giá như ngày đó anh đừng hôn em, giá như giây phút đó anh đừng làm em tin
tưởng anh và rồi chúng ta đừng nói yêu nhau… Thì giờ đây em không như thế này!
Em đã sai rồi phải không anh? Lẽ ra em không nên ra biển với
anh vào ngày ấy. Có một điều có thể anh không thể hiểu: Em từng nghĩ mình sẽ cùng người mình yêu thương nhất (đặc biệt nhất) hẹn hò ở
đó, lạng mạn phải không? Chính vì vậy khi anh im lặng như thế này làm em sợ. Em
sợ không thể quên được anh! Em xin lỗi!
Trước đây em tự tin lắm, em luôn cho rằng không một anh
chàng nào có thể quyến rũ và chinh phục được trái tim sắt này, vậy mà một ngày
tình cờ anh xuất hiện cùng với cái nắng gay gắt ngày hè đã nung nóng làm trái
tim vẫn được mọi ngươi coi là sắt tan chảy. Như có một phép lạ, trái tim sắt ấy
cũng tự động tan ra và tự mở cho nó một cánh cửa đón nhận những cung
bậc đầu tiên được coi là sự chân thành.
Diễn biến sau đó
như thế nào thì chỉ anh và em mới biết nhỉ? Nhưng em ghét anh lắm vì đã có
những hành động quá mức với em,giá những lúc ấy em cương quyết hơn nhưng vì
không nỡ làm anh đau nên…
Và bây giờ thì em đã hiểu: Tại sao em yêu anh? Tại sao khi
gặp lại nhau, khi anh ôm em nói: "Em có biết anh nhớ em nhiều lắm
không" nhưng
em lại không thể nói: "Em nhớ anh vô cùng"", em nhớ tất cả (từ
ánh mắt, nụ cười, nhớ cái bụng bự đáng yêu của anh) bởi:
Em lo anh sẽ yêu
em nhiều hơn!
Em đã suy nghĩ rất rất nhiều khi bộc bạch những điều ngớ
ngẩn này. Em biết anh yêu em rất rất nhiều nhưng em không thể đáp lại tình yêu
như anh mong muốn -một tình yêu trọn vẹn lúc này. Em muốn anh hạnh phúc thật
sự. Hạnh phúc đó phải là hạnh phúc không khiến anh phải lo lắng quá nhiều,
không lo vợ sẽ thế nào…không lo vợ không thật lòng. Nhưng anh hãy hứa: Không
bao giờ lừa dối vợ anh nhé! Có lẽ anh không dành cho em. Em không thể mang lại
cho anh "niềm vui trọn vẹn". Em
sẽ không níu giữ anh cho mình đâu! Mặc dù em đã có suy nghĩ: yêu là cưới (chỉ
yêu và cưới một người duy nhất). Nhưng cũng chính anh đã làm em thay đổi ý nghĩ
đó, biến nó thành quan niệm hoàn toàn khác:
Tình yêu đầu là
tình yêu đẹp nhất,tình yêu cuối cùng mới là tình yêu bất diệt.
Nhưng em rất tham
lam, em muốn cả hai. Chẳng có ai như em phải không? Không nên tham hết phần
người khác anh nhỉ? Vì vậy đôi khi em nhớ anh, em chỉ mong những cử chỉ, lời
nói khiến em xiêu lòng ngày đó là chót lưỡi đầu môi. Lúc thấy những người mặc
quần áo mầu ghi giống tựa anh mặc khi làm việc thì em lại mong điều ngược lại.
Em ghét anh đã làm em phải suy nghĩ lung tung. Cuộc sống của em chưa bao giờ
lung mung như lúc này... tất cả là vì anh.
Em xin lỗi vì đã
yêu anh. Em mong anh luôn hạnh phúc, bình yên. Anh hay cười thật nhiều để em
biết anh luôn có tình yêu trọn vẹn.
Yêu anh nhiều!